Trang 1 / 5
Chủ tịch Xì Gòn là vĩ nhân vẫn in đậm lốt ấn vô lịch sử vẻ vang dân tộc bản địa và lịch sử vẻ vang quả đât. Dù vẫn mãi mãi ra đi, tuy nhiên hình hình họa giản dị, tư tưởng và tấm gương đạo đức nghề nghiệp sáng sủa ngời của Người luôn luôn sinh sống mãi vô ngược tim những mới người nước Việt Nam và bè các bạn quốc tế. Chính chính vì vậy, nhiều năm vừa qua, vẫn với thật nhiều căn nhà văn, thi sĩ, nhạc sỹ, họa sỹ, nghệ sỹ vô và ngoài nước bắt mối cung cấp hứng thú tạo nên kể từ hình tượng của Người và đa số những kiệt tác ghi chép về Bác đều phải sở hữu mức độ sinh sống bền chặt nằm trong năm mon. Sau đấy là những bài xích thơ hoặc ghi chép về Chủ tịch Xì Gòn của những người sáng tác có tiếng nội địa và quốc tế.
Bạn đang xem: những bài thơ về bác hồ
Chủ tịch Xì Gòn vĩ đại sinh sống mãi vô sự nghiệp của tất cả chúng ta.
1. Bài thơ “Ảnh Bác” của Trần Đăng Khoa
Nhà em treo hình họa Bác Hồ
Bên bên trên là 1 trong những lá cờ đỏ rực tươi
Ngày ngày Bác mỉm mồm cười
Bác coi bọn chúng con cháu mừng đùa vô nhà
Ngoài sảnh với bao nhiêu con cái gà
Ngoài vườn với bao nhiêu ngược mãng cầu chín rồi
Em nghe như Bác dạy dỗ lời
Cháu ơi chớ với đùa bời đâu xa
Trồng rau củ, quét tước nhà bếp, xua đuổi gà
Thấy tàu cất cánh Mỹ lưu giữ đi ra hầm ngồi.
2. Bài thơ “Bác đến” của Trần Ninh Hồ (1970)
Trong tuột vàng Trung đoàn bọn chúng con
Năm một chín năm mươi ghi một lượt Bác cho tới.
Sao chỉ ghi thì giờ, ko ghi gì nữa cả?
Con thắc thỏm căn vặn chủ yếu ủy của con cái.
Chính ủy mỉm cười: Thật, với thế thôi
Bác cho tới thân mật tối, chiến sỹ bản thân đang được ngủ
Bác bảo: "Đừng thực hiện ồn!", Bác lặng coi trong cả lượt
Và tức thì tối, Bác lại lên đàng.
Từ buổi Bác lên đàng từng nào lưu giữ thương
Bao người vẫn như con cái lặng coi vô sổ?
Bao năm mon thân mật bổi hổi thức, ngủ
Đến trong cả đời con cái thấy Bác coi con!
3. Bài thơ “Bác Hồ - Người cho tới em vớ cả” của Hoàng Long, Hoàng Lân
Cho tia nắng sớm mai,
Là những sớm binh minh
Cho những tối trăng đẹp nhất,
Là chị Hằng tươi tắn xinh
Cây cho tới ngược và cho tới hoa
Sông cho tới tôm và cho tới cá
Đồng ruộng cho tới bông lúa
Chim tặng câu nói. reo ca
Anh quân nhân cho tới căn nhà,
Cho em lòng gan góc.
Cô giáo cho tới bài xích giảng,
Yêu xóm buôn bản thiết ân xá.
Cùng em vượt lên trước đàng xa cách xôi,
Là cái khăn choàng thắm tươi tắn.
Cho em vớ cả
Người mang đến em cuộc sống mới nhất...
Tươi sáng sủa đẫy ước mơ.
Người cho tới em toàn bộ :
Là Bác Xì Gòn.
4. Bài thơ “Bác ơi” của Tố Hữu (6-9-1969)
Suốt bao nhiêu hôm rày nhức dìu đưa
Đời tuôn nước đôi mắt, trời tuôn mưa...
Chiều ni con cái chạy về thǎm Bác
Ướt lạnh lẽo vườn cau, bao nhiêu gốc dừa!
Con lại lượt bám theo lối sỏi quen
Đến mặt mũi thang gác, đứng coi lên
Chuông thối chuông nhỏ còn reo nữa?
Phòng lặng, rèm buông, tắt ánh đèn!
Bác đã đi được rồi sao, Bác ơi!
Mùa thu đang được đẹp nhất, nắng nóng xanh lơ trời
Miền Nam đang được thắng, mơ ngày hội
Rước Bác vô thǎm, thấy Bác cười!
Trái bòng tê liệt vàng ngọt với ai
Thơm cho tới ai nữa, hỡi hoa nhài!
Còn đâu bóng Bác chuồn hôm sớm
Quanh mặt mũi hồ nước in mây White cất cánh...
Ôi, cần chi lòng được thảnh thơi
Nǎm canh bớt nặng trĩu nỗi thương đời
Bác ơi, tim Bác mênh mông thế
Ôm cả non nước, từng kiếp người.
Bác chẳng buồn đâu, Bác chỉ đau
Nỗi nhức dân nước, nỗi nǎm châu
Chỉ lo lắng muôn côn trùng như lòng mẹ
Cho thời điểm hôm nay và cho tới tương lai...
Bác sinh sống như trời khu đất của ta
Yêu từng ngọn lúa, từng cành hoa
Tự vì thế cho từng đời nô lệ
Sữa nhằm em thơ, lụa tặng già
Bác lưu giữ miền Nam, nỗi lưu giữ nhà
Miền Nam khao khát Bác, nỗi khao khát cha
Bác nghe từng bước bên trên chi phí tuyến
Lắng từng tin tốt giờ đồng hồ súng xa cách.
Bác mừng như ánh buổi bình minh
Vui từng thiếu nhi, ngược chín cành
Vui giờ đồng hồ ca công cộng hòa tứ biển
Nâng niu toàn bộ chỉ quên bản thân.
Bác nhằm tình thương cho tới bọn chúng con
Một đời thanh bạch, chẳng vàng son
Mong manh áo vải vóc hồn muôn trượng
Hơn tượng đồng phơi bầy những lối ngót.
Ôi Bác Hồ ơi, những xế chiều
Nghìn thu lưu giữ Bác biết bao nhiêu?
Ra chuồn, Bác dặn: "Còn nước non..."
Nghĩa nặng trĩu, lòng không đủ can đảm khóc nhiều
Bác vẫn lên đàng bám theo tổ tiên
Mác - Lênin, trái đất Người hiền
A'nh hào quang đãng đỏ rực thêm thắt sông núi
Dắt bọn chúng con cái bên nhau tiến bộ lên!
Nhớ song dép cũ nặng trĩu công ơn
Yêu Bác, lòng tớ vô sáng sủa hơn
Xin nguyện nằm trong Người vươn cho tới mãi
Vững như muôn ngọn dải Trường Sơn.
5. Bài thơ “Cây vú sữa vô vườn Bác” của Quốc Tấn
Đầu vườn nghe động cánh ong
Kìa cây vú sữa Bác trồng năm nao !
Cành cây xanh nắng nóng xôn xao
Chim reo như đón Bác vô gần đây.
Tay nghiêng thùng tưới mặt mũi cây
Rưng rưng... hoa tím tợp đẫy nắng nóng tươi tắn !
Ung dung Bác đứng coi cười
Cả trời xuân rét mướt tình Người thương yêu thương...
Mười lăm năm... hằng sáng chiều
Bác Hồ coi ngó, nâng niu từng cành.
Cây càng khoẻ, lá càng xanh
Như miền Nam tê liệt cứng cáp nở hoa.
Cành cao bao phủ non sảnh nhà
Từng ôm bóng hình Cha già cả sớm trưa.
Dạn dày sương bão nắng nóng mưa
Trái ngon vẫn đậu đợi mùa chín thơm nức.
Mặc vặn lửa đạn mưa bom
Ong xây bọng mật vô vòm lá xanh lơ.
Đã nghe thơm nức nắng nóng Ba Đình
Ngọt mùa vú sữa bờ kênh Tháp Mười.
Cây ơi ! Ơn Bác đời đời
Bác chuồn - Con con cháu thay cho Người chuyên nghiệp cây !
6. Bài thơ “Cháu lưu giữ Bác Hồ” của Thanh Hải (8/1956)
Đêm ni mặt mũi bến Ô Lâu
Cháu ngồi con cháu lưu giữ chòm râu Bác Hồ
Nhớ hình Bác thân mật bóng cờ
Hồng hào song má, bạc phơ cái đầu
Mắt thánh thiện sáng sủa rực như sao
Bác coi tận cho tới Cà Mau sáng sủa ngời
Nhớ Khi trǎng sáng sủa đẫy trời
Trung thu chưng gởi những câu nói. vô thǎm
Nhớ ngày quê con cháu tan hoang
Lụt trôi, Bác gởi lúa vàng vô cho
Nhớ Khi căn nhà con cháu đi ra tro
Bác trả quân nhân về lo lắng bao phủ giùm
Bác ơi lưu giữ bao nhiêu cho tới cùng
Ngoài xa cách Bác với thấu lòng con cháu ko.
Đêm tối con cháu những bâng khuâng
Giở coi hình họa Bác đựng âm thầm bấy lâu
Nhìn đôi mắt sáng sủa, coi chòm râu
Nhìn vầng trán rộng lớn, coi đầu bạc phơ
Càng coi càng lại ngẩn ngơ
Ôm hít hình họa Bác nhưng mà ngờ Bác hôn
Xem thêm: hãy yêu nhau dưới ánh trăng tròn
Bác ơi cho dù cơ hội núi non
Mà hình Bác vẫn trong thâm tâm ko xa
Giặc tê liệt ham muốn rời đá hà
Mà miền Nam vẫn hướng ra phía Bác Hồ,
Hướng về sắc đỏ rực ngọn cờ
Về ngày Nam Bắc cõi bờ ngay tắp lự nhau.
Đêm ở con cháu những chiêm bao
Ngày mừng thống nhất Bác vô miền Nam.
Cổng kính chào dựng chật đàng quan
Bác cho tới đình buôn bản Bác đứng bên trên cao
Bác cười cợt thân thiết biết bao
Bác nhắn gửi đồng bào cặn kẽ từng câu
Ung dung Bác vuốt chòm râu
Bác xoa đầu con cháu, Bác quan tâm cười cợt.
Đêm ni trǎng lại sáng sủa rồi
Trung thu lưu giữ chưng con cháu ngồi con cháu trông
Ngoài xa cách nghe giờ đồng hồ trống trải rung
Nghe những nhi đồng nhảy múa hò reo
Bác Chắn chắn cũng lưu giữ con cháu nghèo
Miền Nam khổ cực sớm chiều coi đi ra.
7. Bài thơ “Đêm ni Bác ko ngủ” của Minh Huệ (1951)
Anh team viên thức dậy
Thấy trời khuya lắm rồi
Mà sao Bác vẫn ngồi
Đêm ni Bác ko ngủ.
Lặng yên lặng mặt mũi nhà bếp lửa
Vẻ mặt mũi Bác trầm ngâm
Ngoài trời mưa lâm thâm
Mái lều tranh giành xơ xác.
Anh team viên coi Bác
Càng coi lại càng thương
Người Cha làn tóc bạc
Đốt lửa cho tới anh ở.
Rồi Bác chuồn dém chăn
Từng người từng người một
Sợ con cháu bản thân dật thột
Bác nhón chân nhẹ dịu.
Anh team viên mơ màng
Như trực thuộc giấc mộng
Bóng Bác cao lồng lộng
Ấm rộng lớn ngọn lửa hồng.
Thổn thức cả nỗi lòng
Thầm thì anh căn vặn nhỏ :
- Bác ơi ! Bác ko ngủ ?
Bác với lạnh lẽo lắm ko ?
- Chú cứ việc ngủ ngo
Ngày mai chuồn tấn công giặc
Vâng câu nói. anh nhắm mắt
Nhưng bụng vẫn thắc thỏm.
Không biết phát biểu gì hơn
Anh ở lo lắng Bác ốm
Lòng anh cứ bề bộn
Vì Bác vẫn thức hoài.
Chiến dịch hãy còn dài
Rừng lám dốc lắm ụ
Đêm ni Bác ko ngủ
Lấy mức độ đâu nhưng mà chuồn.
... Lần loại thân phụ thức dậy
Anh hoảng loạn lắc mình
Bác vẫn ngồi đinh ninh
Chòm râu yên ổn phăng phắc.
Anh vội vàng vàng nằng nặc :
- Mời Bác ngủ Bác ơi !
Trời chuẩn bị sáng sủa rơi rụng rồi
Bác ơi ! Mời Bác ngủ !
- Chú cứ việc ngủ ngon
Ngày mai chuồn tấn công giặc
Bác thức thì khoác Bác
Bác ngủ ko an lòng.
Bác thương đoàn dân công
Đêm ni ngủ ngoài rừng
Rải lá cây thực hiện chiếu
Manh áo phủ thực hiện chăn.
Trời thì mưa lâm thâm
Làm sao cho tới ngoài ướt át,ướt đẫm !
Càng thương càng rét mướt ruột
Mong trời sáng sủa sớm.
Anh team viên coi Bác
Bác coi ngọn lửa hồng
Lòng mừng sướng mênh mông
Anh thức luôn luôn nằm trong Bác.
Đêm ni Bác ngồi đó
Đêm ni Bác ko ngủ
Vì một lẽ thông thường tình
Bác là Xì Gòn.
8. Bài thơ “Em bắt gặp Bác Hồ” của Trần Đăng Khoa (9.9.1969)
Có ai se tiếp tục ngồi xuống đầu giường
Đưa bàn tay non như kem sữa
Xoa lên trán em đang được vơi lửa
Vuốt lên đôi mắt em đang được bớt mờ
A, Bác Hồ!
Bác Hồ tớ đó!
Bác khoác tấm áo ka ki
Bàng bạc sương rừng Pắc Bó
Trán Bác với ngôi sao
Thảo nào là Bác chuồn tối ko lạc Bác ơi, Bác!
Bác cười cợt lắc rung chòm râu
Mắt Bác sao nhưng mà thương thế
Tóc Bác thơm nức bão bể
Thơm nắng nóng đàng xa
Bác cho tới em nhiều quà
Và ca ngợi dạo bước này em bự khỏe
Hơn thời xưa nhiều
Cúc áo em bị đứt kể từ chiều
Đêm phanh đi ra, hở ngực
Bác đắp điếm vô cho tới em
Rồi Bác đi ra rất rất êm
Bác đi! Bác chuồn rồi!
Em đột nhiên oà lên khóc
Tỉnh dậy thấy ướt át,ướt đẫm váy đầm cái tóc
Nhìn coi Bác với gần đây,
Chỉ thấy đẫy trời đèn sáng sủa, mưa bay
Người người lặng yên ổn chuồn viếng Bác
Bóng đèn xao xuyến nước đôi mắt...
Đúng rồi
Bệnh viện em một vừa hai phải truy điệu Bác chiều nay
Nhưng Bác chỉ yên lặng ngủ ban ngày
Chứ đêm tối là Bác tách linh cữu
Bác kính chào chú đứng gác
Rồi chuồn vòng xung quanh từng bên trên thế giới
Để chở che con trẻ con
Nhất là đứa nào là cần trực thuộc cơ sở y tế..
Xem thêm: hút be phốt tại hà nội việt tín
9. Bài thơ “Người đi kiếm hình của nước” của Chế Lan Viên
Đất nước đẹp nhất vô nằm trong tuy nhiên Bác cần đi ra đi
Cho tôi thực hiện sóng bên dưới con cái tàu tống biệt Bác
Khi bờ bến bãi dần dần lùi, thôn trang khuất
Bốn phía coi ko bóng một mặt hàng tre
Đêm xa cách nước trước tiên ai nỡ ngủ
Sóng vô bên dưới thân mật tàu đâu cần sóng quê hương
Trời kể từ trên đây chẳng xanh lơ color xứ sở
Xa nước rồi càng hiểu nước nhức thương
Lũ tất cả chúng ta ngủ vô chóng chiếu hẹp
Giấc mơ con cái đè nhừ cuộc sống con
Hạnh phúc đựng vô một cùn áo đẹp
Một cái căn nhà yên lặng rũ bóng xuống tâm hồn
Trăm giấc mơ ko nổi một tối dầy
Ta lại khoác cho tới mưa tuôn bão thổi.
Lòng tớ trở thành con cái rối cho tới cuộc sống lắc dây
Quanh Hồ Hoàn Kiếm không có bất kì ai bàn chuyện vua Lê
Lòng tớ vẫn trở thành rêu phong chuyện cũ
Hiểu sao không còn những tấm lòng lãnh tụ
Tìm lối đi cho tới dân tộc bản địa bám theo chuồn.
Sông Hồng chảy về đâu và lịch sử
Bao giờ mặt hàng Trường Sơn bừng giấc ngủ
Cánh tay thần Phù Đổng tiếp tục vươn mây
Rồi cờ tiếp tục đi ra sao, giờ đồng hồ hát tiếp tục đi ra sao
Nụ cười cợt tiếp tục đi ra sao ơi ngày độc lập
Xanh biết bao nhiêu là trời xanh lơ tổ quốc
Khi tự tại về chói phía trên đầu
Khi mặt mũi trời nghe bừng chói ở phương Đông
Cây đắng cay vẫn đi ra mùa ngược ngọt
Người đắng cay vẫn phân tách phần hạnh phúc
Sao vàng cất cánh bám theo búa liềm công nông
Luận cương cho tới Bác Hồ và người vẫn khóc
Lệ Bác Hồ rơi bên trên chữ Lê Nin
Bốn tường ngăn yên ổn nghe Bác lật từng trang sách gấp
Tưởng phía bên ngoài non sông đợi khao khát tin
Bác reo lên 1 mình như phát biểu nằm trong khu đất nước
“Cơm áo là đấy, niềm hạnh phúc trên đây rồi”
Hình của Đảng lồng vô hình của nước
Phút khóc trước tiên là phút Bác Hồ cười
Bác thấy:
Hiểu sao không còn “Người đi kiếm hình của nước”
Không cần hình một bài xích thơ đá tạc nên người
Một góc quê nhà nửa đời quen thuộc thuộc
Hay một đấng vô hình dung sương sương xa cách xôi
Mà hình non sông hoặc còn hoặc mất
Sắc vàng ngàn xưa sắc đỏ rực tương lai
Thế đứng ngồi của toàn dân tộc
Một cơ hội vinh hoa cho tới nhị lăm triệu con cái người
Có lưu giữ chăng hỡi gío rét trở thành Ba Lê
Một viên gạch ốp hồng Bác ngăn chặn cả ngày đông băng gía
Và sương loà trở thành Luân Đôn với nhớ
Giọt những giọt mồ hôi người nhỏ thân mật tối khuya.
Đời bồi tàu lênh đênh bám theo sóng bể
Người chuồn căn vặn từng bóng cờ châu Mỹ, châu Phi
Những khu đất tự tại những trời nô lệ
Những con phố cơ hội mạnh đang được mò mẫm đi
Đêm mơ nước ngày thấy hình của Nước
Cây cỏ vô nằm mộng xanh lơ sắc biếc quê nhà
hốc một miếng ngon cũng đắng lòng vì như thế Tổ quốc
Chẳng yên lặng lòng Khi coi một nhành hoa
Ngày mai dân tớ tiếp tục sinh sống sao đây
Dân tớ bưng chén cơm những giọt mồ hôi nước mắt
Ruộng bám theo trâu về lại với những người cày
Mỏ thiếc, hầm than thở, rừng vàng, bể bạc
Không còn người quăng quật xác bên trên đàng ray
Giặc nước xua đuổi đoạn rồi trời xanh lơ giờ đồng hồ hát
Điện bám theo trăng vô buồng ngủ công nhân
Những kẻ quê mùa vẫn trở thành trí thức
Tăm tối lao động ni hóa những anh hùng
Nước nước Việt Nam ngàn năm Đinh, Lý, Trần, Lê
Thành nước nước Việt Nam dân chúng non suối
Mái rạ ngàn năm hồng thay cho sắc mới
Những đời thông thường cũng đều có bóng hoa che
Ôi đàng cho tới với Lê-nin là đàng về tổ quốc
Tuyết Mát cơ chạm sáng sủa ấy lạnh lẽo trăm lần
Trông tuyết White như ứ đọng ngàn nước mắt
Lê-nin rơi rụng rồi tuy nhiên Bác chẳng ngừng chân
Luận cương của Lê-nin bám theo người về quê Việt
Biên giới còn xa cách tuy nhiên Bác đã đi đến rồi
Kìa bóng Bác đang được hít lên hòn đá
Lắng nghe vô color hồng hình non sông phôi bầu.
Còn nữa
Huyền Trang (tổng hợp)
Bình luận