có cần lấy chồng không

Hôm sau hít lễ được tổ chức triển khai như tiếp tục hứa hẹn.

Đỗ Lôi Ty kể từ bên trên lầu bước xuống tuy nhiên ko thấy sếp tổng đâu, nhưng mà đã trở nên phụ huynh túm lấy trước.

Bạn đang xem: có cần lấy chồng không

Bà Đỗ kéo đàn bà lại, cằn nhằn: “Con nhỏ nhắn này, saodậy muộn thế hả? Hôm ni là ngày cần thiết như vậy nhưng mà không tồn tại tí tự động giác này à? Nhìn kìa! Lại còn khoác áo ngủ nữa! Ôi trời, con cái coi đôi mắt con cái kìa! Hôm qua loa hồng quân đạn vẹn toàn tử cho tới Triều Tiên à?”

Nghe u nhâm nhẩm ân oán kêu ca mãi, Đỗ Lôi Ty đành nhăn nhó: “Con biết rồi…”

Thực rời khỏi đều bên trên sếp tổng cả thôi. Nếu ko nên tối qua loa cô mất mặt huyết rất nhiều, dẫn theo ngủ ko yên giấc, hễ nhắm đôi mắt lại thấy vòm ngực quyến rũ, dỗ ngon dỗ ngọt người tớ tội phạm của anh ấy, thì cô với dậy muộn không?

Nói chuồn trình bày lại thì đều là tai ương sếp tổng khiến cho ra!

Điều khiến cho Đỗ Lôi Ty tức bực nhất là, cái thương hiệu đầu sỏ ấy còn ko xuất hiện tại, cho tới khi cô tiếp tục khoác đoạn váy cưới, make up rồi, đại nhân Tổng giám đốc mới nhất gọi năng lượng điện cho tới lão Dư, bảo anh đã đi đến thánh địa rồi.

Kiểu gì thế! Chẳng với tí ý thức thực hiện chú rể, trong cả nàng dâu cũng ko đón, ko có tính chuyên nghiệp chút nào! Cẩn thận tôi vứt trốn!

Bỏ trốn đương nhiên là ko thể tiến hành, ai bảo phụ huynh cô tiếp tục đóng góp đô tức thì bên trên đại bạn dạng doanh quân thù chứ? Thế là Đỗ Lôi Ty bị phụ huynh cặp sát nhị phía trái nên, tiếp cận thánh địa.

Từ xa vời tiếp tục phát hiện ra một đoàn người đứng trước cửa ngõ thánh địa, người đứng đằm thắm khoác phục trang White, tối đa đó là Liêm Tuấn.

Vừa phát hiện ra Đại monster, lửa phẫn uất vô người Đỗ Lôi Ty tiếp tục bặt tăm.

Sếp tổng cũng quá rất đẹp trai chuồn chứ! Người tớ một vừa hai phải nhìn đã nhận được rời khỏi bóng hình ấy, lại thêm thắt cỗ vest White, thiệt y chang chân dài bước rời khỏi kể từ lăng xê phục trang ấy.

Thực sự là, quá trả hảo!

Lại nhìn bạn dạng đằm thắm, Đỗ Lôi Ty ko kìm được nghĩ: Ngực cô nên độn thêm thắt không? Gót giầy liệu với thấp quá không? Còn eo nữa, có lẽ rằng nên thắt chặt hơn…

Người ví với những người, chỉ tức chết!

Đỗ Lôi Ty cảm biến thâm thúy rằng, bạn dạng đằm thắm vốn liếng dĩ tránh việc đứng ở phía trên, chắc chắn là trí tuệ cô tiếp tục bấn loàn rồi, nên mới nhất thực hiện chuyện hoang toàng lối với sếp tổng vì vậy.

Đang hối hận hận thì 1 bàn tay tiếp tục mang lại trước mặt mũi cô, Đỗ Lôi Ty nhìn lên theo đòi bản năng, rớt vào góc nhìn thâm thúy thẳm của sếp tổng.

Lần đầu bịa đặt chân bên trên thảm đỏ tía, Đỗ Lôi Ty khó khăn rời ngoài cảm xúc căng thẳng mệt mỏi, nhưng mà điều khiến cho thần kinh trung ương cô căng thẳng mệt mỏi nhất là… cô lại đang tiếp tục khoác tay sếp tổng.

Cánh tay của sếp tổng làm thế nào rất có thể khoác lộn xộn được? Lỡ như chạm nên thì làm thế nào đây? Nghĩ cho tới cơ, Đỗ Lôi Ty lại ghi nhớ cho tới cái nhẫn đá quý nhị triệu tệ, thần trí lại hoảng loàn.

Vừa lơ đãng thì song giầy gót cao tiếp tục vẹo sang trọng một phía.

Trong khoảnh tương khắc cơ, Đỗ Lôi Ty cảm nhận thấy bản thân thê thảm trên mức cho phép, chắc chắn đang trở thành trò cười cợt cho tới người xem rồi.

Đang nhắm đôi mắt sẵn sàng thực hiện trò hề, ngờ đâu phần eo thon được lưu giữ chặt, bàn tay to tát rộng lớn mạnh mẽ và uy lực của Liêm Tuấn tiếp tục lưu giữ lấy eo cô, cô ngước lên, phát hiện ra ánh nhìn rét phỏng của sếp tổng đại nhân.

Trong đầu Đỗ Lôi Ty lại xuất hiện tại mùng mùi hương sắc kích ứng tối qua loa, gò má đùng một cái rét lên, mũi lại chính thức ham muốn trào huyết, nhằm rời cảnh huyết sập, cô vội vã vàng cù chuồn nơi khác, yếu ớt ớt: “Xin… van nài lỗi… lần thứ nhất kết duyên không tồn tại kinh nghiệm…”

Gương mặt mũi Liêm Tuấn vốn liếng không tồn tại xúc cảm chợt xuất hiện tại một nụ cười cợt thông thoáng qua loa, chậm trễ rãi nói: “Phu nhân, cẩn thận”.

Phu… phu… phu nhân?!

Đỗ Lôi Ty sau cuối tiếp tục sững sờ cho tới nỗi phát triển thành thùng rác rến chó quan tiền mao vô phòng tiếp khách một cơ hội trở thành công!

Cô chợt quan sát, ngữ điệu động tác cử chỉ của sếp tổng đại nhân thì người thông thường ko thế dự đoán được, tuy nhiên thành phẩm thì rất có thể dự đoán – cơ đó là đe nẹt bị tiêu diệt cô!

Một câu “phu nhân” tiếp tục khiến cho Đỗ Lôi Ty sững sờ cho tới phỏng hồn cất cánh phách giã, sót lại chút tươi tắn chỉ đầy đủ lưu giữ cho tới cô công cụ bước theo đòi sếp tổng.

Đến trước mặt mũi mục sư, ông hỏi: “Liêm Tuấn, con cái với đồng ý kết duyên với những người phụ nữ giới này không? Cho mặc dù bị bệnh hoặc mạnh bạo, hoặc ngẫu nhiên nguyên nhân này không giống, đều yêu thương cô ấy, đỡ đần cô ấy, tiếp nhận cô ấy, mãi mãi thủy chung, thương cảm nhau cho tới cuối cuộc đời?”

Sếp tổng nhìn Đỗ Lôi Ty, ung dung trả lời: “Con đồng ý.”

“Còn con cái, Đỗ Lôi Ty? Con với đồng ý người nam nhi này tiếp tục phát triển thành ông chồng con cái không? Dù bị bệnh hoặc mạnh bạo, hoặc ngẫu nhiên nguyên nhân này không giống, đều yêu thương anh ấy, đỡ đần anh ấy, tiếp nhận anh ấy, mãi mãi thủy chung, thương cảm nhau cho tới cuối cuộc đời?”

Đỗ Lôi Ty vẫn vô hiện trạng treo máy.

“Đỗ Lôi Ty? Đỗ Lôi Ty?”

Vẫn kế tiếp treo máy…

Cuối nằm trong Liêm Tuấn cũng ko Chịu đựng nổi nữa, trong cả khi kết duyên cũng lơ đãng, Chắn chắn bên trên toàn cầu cũng chỉ mất bản thân Đỗ Lôi Ty. Thế là, anh tức bực khẽ nhấp lên xuống tay cô.

“Gì ạ?” Đỗ Lôi Ty giật thột, “Sao… sao thế?”

Mục sư xứng đáng thương khóe môi teo rung rinh, “Đỗ Lôi Ty, con cái với đồng ý người nam nhi này phát triển thành ông chồng con cái không?”

Đỗ Lôi Ty nhìn sếp tổng vấn đáp theo đòi phản xạ: “Không…”

Hử? Sếp tổng đại nhân sầm mặt mũi, chợt giơ tay lên, sử dụng nhị ngón tay vuốt trán như vô tình hoặc cố ý gì cơ.

Đầu óc Đỗ Lôi Ty sau cuối đã trở nên nhẫn đá quý nhị triệu tệ đập cho tới tỉnh hẳn.

Nghiến răng, quyết tâm, “Con đồng ý!”

Lần này Mục sư tiếp tục thở phào thoải mái, “Các chư vị thần tiên bên trên trời tiếp tục bảo đảm an toàn những con cái, chúc mừng hạnh phúc những con cái, ban phước lành lặn cho những con cái. Các con cái tiếp tục tử sinh cùng nhau, a men! Chúa lòng lành lặn tiếp tục ở mặt mũi những con cái, Liêm Tuấn, Đỗ Lôi Ty, phụ thân tiếp tục bệnh giám cho những con cái thề nguyền nguyền tiếp tục thương cảm nhau, phụ thân van nài được phấn chấn mừng tuyên phụ vương với những vị quan tiền khách hàng rằng những con cái tiếp tục nên duyên phu nhân ông chồng, lúc này chú rể rất có thể hít nàng dâu rồi.”

Vừa trình bày dứt, Đỗ Lôi Ty chỉ thấy mặt mũi bản thân rét lên, cho tới khi trả hồn thì sếp tổng tiếp tục nâng mặt mũi cô, hít lên môi cô.

Nụ hít nhẹ dịu tạm dừng bên trên môi cô trong giây lát rồi tách chuồn. Phút chốc, bên dưới cơ nổ rời khỏi một tràng pháo tay nhiệt thành, các cụ Đỗ và bà nội Liêm xúc động mà đến mức ham muốn rơi nước đôi mắt.

Trong giờ đồng hồ tung hô vang dậy, có duy nhất một người buồn thảm ham muốn gào khóc, tương tự như một bức tường chắn đá, một khúc mộc mang tên Đỗ Lôi Ty.

Nếu câu “phu nhân” khiến cho cô “kinh hãi”, thì lúc này nụ hít này thực hiện cho tới cô thấy “kinh hoàng”, kinh hoàng cho tới phỏng bao nhiêu phút sau, Đỗ Lôi Ty vẫn tồn tại tràn ngập vô hiện trạng mơ du, cho tới khi giờ đồng hồ ho tức bực của sếp tổng rời đứt trí tuệ của cô ấy.

Cô gái này sao thế, kết duyên với xứng đáng nên mất mặt hồn rất nhiều lần thế không? Lẽ này sếp tổng lối đường kính trắng nhưng mà không tồn tại tí hấp dẫn này sao? Sau cơ, sếp tổng đại nhân lại bất giác kể từ chuyện này suy nghĩ cho tới chuyện tối qua loa, lại kể từ tối qua loa ghi nhớ cho tới chuyện lần thứ nhất Đỗ Lôi Ty cho tới mái ấm anh.

Cuối nằm trong, sếp tổng đại nhân đã trở nên chọc phẫn uất thành công xuất sắc.

Sếp tổng cực kỳ phẫn uất, kết quả cực kỳ nguy hiểm.

“Phu nhân, em hứng rượu thay cho anh.”

Đỡ rượu? Đỗ Lôi Ty loạng choạng, tí nữa thì trượt. Tại sao cô nên hứng rượu thay cho sếp tổng chứ? Cô là nàng dâu chứ với nên thư ký đâu!

Nhưng sếp tổng đại nhân lại trình bày vẻ nghiêm khắc túc: “Lát nữa anh nên tài xế, ko thể tợp rượu.”

“Lão Phương đâu?” (tài xế A)

Xem thêm: dàn diễn viên trong reply 1988

“Nghỉ phép tắc rồi.”

“Tiểu Vương đâu?” (tài xế B)

“Bệnh rồi.”

“Bác Trương đâu?” (tài xế C)

“Vợ bác bỏ sinh con cái.”

“…”

Cuối nằm trong Đỗ Lôi Ty ôm ấp tia kỳ vọng sau cuối, chỉ Jason đang được đứng tâm tình với người xem cạnh đó: “Còn Jason…”

“Anh ấy tự động tài xế cho tới.”

Cuối nằm trong để giữ lại cho tới sếp tổng đại nhân ko đem tội danh tợp rượu say rồi chũm lái, Đỗ Lôi Ty đành quyết tử cái tôi của tôi, hứng không còn ly rượu này cho tới ly rượu không giống nhưng mà đáng ra sếp tổng nên tợp.

Một ly, nhị ly, phụ vương ly…

Cuối nằm trong, Đỗ Lôi Ty lại ko hề say!

“Em… ko có gì chứ?” Lúc về mái ấm, Liêm Tuấn căn vặn cô vô xe cộ.

Đỗ Lôi Ty nhấp lên xuống đầu: “Không sao…”

“Em tợp nhiều lắm”

“Không nhiều, mới nhất mươi bao nhiêu ly.”

Sếp tổng đại nhân teo rung rinh khóe môi.

Thực tế thì Đỗ Lôi Ty không chỉ ko say, nhưng mà trí tuệ còn tươi tắn hơn hết khi trước lúc tợp rượu.

“Hôm ni với nên anh phẫn uất em?”

Đỗ Lôi Ty căn vặn thế, khiến cho con xe đang di chuyển vững vàng vàng bên trên lối chợt lảo hòn đảo.

Liêm Tuấn nhìn đăm đăm ra bên ngoài, nói: “Không.”

“Anh chớ gạt em, chắc chắn là anh đang được phẫn uất.” Đỗ Lôi Ty kiên tấp tểnh, “Nếu ko sáng sủa ni vì sao anh ko đợi em nhưng mà tự động cho tới thánh địa trước? Còn nữa, khi ở tiệc cưới anh cứ sầm đường nét mặt mũi, chúng ta trình bày với anh, anh cũng ko bao nhiêu vấn đáp. Anh thấy cơ, anh lại phẫn uất rồi!” Đỗ Lôi Ty chỉ mặt mũi Liêm Tuấn.

Không ngờ cô ngốc này tuy rằng ngô nghê tuy nhiên lại để ý anh cẩn thận cho tới thế.

Không hiểu vì thế sao, tâm lý buồn chán chợt khá rộng lớn.

“Anh ko phẫn uất.” Liêm Tuấn trình bày tiếp.

“Thôi, ko trình bày thì thôi.” Đỗ Lôi Ty khoát tay, “Bây giờ tất cả chúng ta chuồn đâu?”

“Về mái ấm.”

“Về nhà?” Đỗ Lôi Ty cau ngươi ko phấn chấn, “Quả thiếu thốn phát minh.”

Liêm Tuấn nhướn mày: “Thế em ham muốn chuồn đâu?”

“Hừm…” Đỗ Lôi Ty tâm trí rồi đôi mắt sáng sủa lên, nói: “Em ham muốn chuồn nhìn trăng.”

“Ngắm trăng?”

“Vâng, thời điểm ngày hôm nay là mươi lăm, mặt mũi trăng chắc chắn là tiếp tục cực kỳ tròn trặn.”

Cô ngốc này thời điểm ngày hôm nay khá mới mẻ, Liêm Tuấn gật đầu, “Ừ chuồn nhìn trăng.”

Chiếc xe cộ white color thời thượng cho tới nỗi cô ko hiểu rằng thương hiệu đem theo đòi nàng dâu chú rể khoác lễ phục, theo đòi lối núi lên tận bên trên đỉnh. Mui con xe kể từ từ hạ xuống, nhằm lộ khung trời chan chứa sao và cả mặt mũi trăng tròn trặn khoanh vạnh như 1 cái đĩa.

“Woa!” Đỗ Lôi Ty kêu lên: “ Mặt trăng thời điểm ngày hôm nay rất đẹp quá!”

Thấy tầm vóc cô phấn chấn sướng, Liêm Tuấn cũng ko kìm được nụ cười cợt.

Bỗng nhiên, nụ cười cợt mặt mũi môi anh bặt tăm, thay cho vô cơ là việc ngạc nhiên vô thông thoáng chốc.

Đỗ Lôi Ty tự động dưng dữ thế chủ động dựa nguồn vào vai anh, kiểm đếm sao.

“Một, nhị, phụ vương ngôi sao…”

“Hôm ni em khá không giống.” Liêm Tuấn buột mồm.

“Có à?” Đỗ Lôi Ty chớp đôi mắt nhìn anh, ánh sao bên trên trời hấp thụ vào đôi mắt cô, tuỳ nhi đen sì nhánh cũng lấp lánh lung linh theo đòi.

Liêm Tuấn chợt thất thần.

“Anh nhìn em thế thực hiện gì?” Cô nường trong tâm anh chợt cười cợt, “Em biết rồi! Anh mến em!”

Liêm Tuấn sững người, rời ngang: “Không với.”

“Anh lại gạt em!” Đỗ Lôi Ty cười cợt nói: “Lúc này đôi mắt anh mới nhất chớp, rõ nét là gạt em!”

“Anh…” Liêm Tuấn chợt ko trình bày nữa.

Anh ko trình bày, Đỗ Lôi Ty cũng lặng ngắt, cô phụ thuộc vào vai sếp tổng, kế tiếp kiểm đếm sao.

“Một trăm sáu mươi bảy, một trăm sáu mươi tám, một trăm sáu mươi chín…”

“Thực rời khỏi anh…” Liêm Tuấn đùng một cái lên giờ đồng hồ.

“Không ổn định, em buồn ngủ quá.” Đỗ Lôi Ty ngáp một chiếc.

“Anh…”

Xem thêm: bản tự kiểm điểm cá nhân học sinh

“Em Ti, chúc ngon giấc.”

Sau cơ, Đỗ Lôi Ti nhắm đôi mắt ngủ thiếp chuồn.

Đôi đôi mắt sáng sủa rỡ bị lép vế, ánh sao ngập trời chiếu bên trên cỗ váy cưới White của cô ấy, rất đẹp cho tới nỗi khiến cho người tớ với phần ngạt thở.