nhật ký thất tình của nhung tiên sinh

Chương 15:

Có lẽ phía trên đó là nước đôi mắt chảy xuôi, thương thay cho mang đến tấm lòng phụ thân u chuồn.

Bạn đang xem: nhật ký thất tình của nhung tiên sinh

Sau Khi phụ thân Trần phân phát hình thành nam nữ của Nhung Dật, thái phỏng của ông trở thành hăng hái rộng lớn thật nhiều. Nhung Dật tiếp tục rất nhiều lần chen ngang nhằm nỗ lực quay trở lại chống, tuy nhiên đều ko thành công xuất sắc.

Hộp cơm trắng gần như là tiếp tục nguội, tuy nhiên cậu không hề cơ hội nào là không giống ngoài các việc ngồi bên trên ghế sô trộn, và nghe người chú trước mặt mày ca tụng ngợi đứa nam nhi khiến cho Nhung Dật một vừa hai phải nghĩ về cho tới tiếp tục thấy hiện tượng đau đầu.

“Nghiêu Nghiêu ấy à, con cháu chớ thấy nó thoạt nhìn với chút dữ tợn, ko biết ăn trình bày tuy nhiên thiệt đi ra tính cách rất tuyệt. Cháu coi, kể từ hồi tè học tập nó sẽ bị học tập quyền cước, tuy nhiên ko khi nào dữ thế chủ động tấn công nhau với những người tớ, thực sự rất rất hiểu chuyện.”

“Hơn nữa, nó cũng biết mò mẫm chi phí và khoáng đạt, nên là chắc hẳn rằng là kiểu người rất rất yêu thương phu nhân. Chú là phụ thân của chính nó nên nắm rõ nó nhất.”

Vậy chú ko biết anh tớ tiếp tục nôn ói Khi bắt gặp Omega sao?

Nhung Dật lễ phép tắc gượng gạo cười: “À, đi ra là vậy.”

“Hơn nữa, nó rất rất mến trẻ con con cái,” Cha Trần một vừa hai phải trình bày một vừa hai phải nhấp lên xuống đầu: “Nhưng tuy nhiên lên lớp dậy con của những người không giống thì tiện ích gì, lấy phu nhân sinh con cái ko cần là chất lượng rộng lớn sao? Cháu trình bày coi với trúng không?”

Nhung Dật cố rất là mấp máy khóe miệng: “Ha ha.”

“Hai đứa thường ngày đều nằm trong ăn với ở cùng nhau, hẳn là mối quan hệ chất lượng lắm trúng không?” Cha Trần tràn trề trông mong nhìn cậu: “Tiểu Nhung, cháu… Có đối tượng người tiêu dùng hò hẹn chưa?”

“Cháu…” Nhung Dật vốn liếng quyết định thật thà thú nhận, tuy nhiên lại nghĩ về cho tới phiền toái vô vàn về sau, mong muốn khiến cho người phụ thân xứng đáng thương này nhanh gọn lẹ kể từ vứt mơ tưởng viển vông, cậu nuốt nước miếng, gật đầu: “Cháu với.”

Cha Trần khá cau ngươi mặc nghe những điều cơ.

“Đã với đối tượng người tiêu dùng tuy nhiên con cháu còn ở nằm trong Alpha sao?”

Sao thế, chú còn mong muốn chỉ trích con cháu ko tuân hành đạo đức nghề nghiệp của O à.

Hoặc là ko thực hiện, nếu như thực hiện cậu ngay lập tức ngay lập tức lấy tư liệu kể từ bên trên người Trần Kha Nghiêu: “Nói thiệt với chú, đối tượng người tiêu dùng của con cháu cũng là 1 trong những Omega, nên là em ấy rất rất yên lặng tâm về sự con cháu sinh sống nằm trong Alpha.”

Đối với 1 người dân có nước ngoài dường như Nhung Dật tuy nhiên trình bày, những điều này vượt lên với mức độ thuyết phục.

Cha Trần hãi kinh cho tới phát triển thành sắc: “Cho nên… Cháu và Nghiêu Nghiêu… Mới…”

“Chú à, nếu như không hề chuyện gì nữa, con cháu về chống trước.” Nhung Dật đứng dậy: “Chú tiếp tục bữa ăn ko, vẫn muốn con cháu thực hiện hùn chú một ít không?”

Cha Trần nhíu mày: “Không với việc gì, chú về ngay lập tức phía trên.”

Vừa trình bày, ông ngay lập tức ngay lập tức đứng lên trở về phía cửa ngõ, chuồn được nhì bước lại cù người nói: “Chuyện thời điểm ngày hôm nay chú sắp tới đây, chớ trình bày mang đến Nghiêu Nghiêu biết, được không?”

Nhung Dật ngấc đầu nhìn camera ở góc cạnh phòng tiếp khách một chút: “… Được ạ.”

Chờ phụ thân Trần đi ra cho tới cửa ngõ, Nhung Dật lại nghe thấy ông lầm bầm thêm thắt vài ba câu: “Mấy tầng lớp thanh niên tuổi hạc những con cháu, sai trái, điều này thực sự sai trái.”

Nhung Dật bĩu môi.

Đúng là 1 trong những cặp phụ thân con cái. Họ không những tương đương nhau về nước ngoài hình, mà còn phải tương đương nhau ở đoạn Khi cởi mồm đi ra thường rất kinh xịn.

.

Sau Khi phụ thân Trần tách chuồn, Nhung Dật bèn ăn cơm trắng vỏ hộp trước, tiếp sau đó mò mẫm tìm kiếm vô phòng tiếp khách một khi lâu, sau cùng cũng bới được vỏ hộp dung dịch cơ đi ra. Khi cởi nó đi ra, cậu ko biết nên mỉm cười hoặc khóc nữa.

Trần Kha Nghiêu không những bỏ vô cơ một vài tăm bông và hễ i-ốt tiếp tục dùng ngày trong ngày hôm qua, thậm chí còn anh tớ còn ném cả túi băng dọn dẹp vệ sinh tiếp tục tách bóc cơ vô. Muốn nhằm dành riêng cho phiên sau bị thương, kế tiếp sử dụng nó thay cho băng gạc sao?

Sau Khi hùn anh dọn dẹp vỏ hộp dung dịch, Nhung Dật ko nhịn được tuy nhiên vệ sinh cả ngăn tủ tuy nhiên anh nhét vỏ hộp dung dịch.

Bên vô là 1 trong những mớ lếu độn, với những ngược bóng vị túi vật liệu bằng nhựa và cờ lê. Nhung Dật nghi vấn rằng vỏ hộp công cụ tuy nhiên trước cơ Trần Kha Nghiêu trình bày được đặt điều phía trong gầm tủ giầy, những loại bên phía trong hẳn là đã và đang vương vãi vãi từng tất cả ngóc ngỏng vô mái ấm.

Sửa biên soạn đoạn không còn tắm cọ thật sạch, cậu quay trở lại chống, phía trên chóng phát âm tè thuyết một lúc rồi mơ hồ nước nghe thấy phổ biến người xuất hiện.

Tính toán thời hạn, cùng tương đương cho tới khi thầy Trần tan lớp về mái ấm.

Nhưng cũng chính vì tối trong ngày hôm qua một vừa hai phải trải qua quýt một phiên ngoài ý mong muốn, Nhung Dật với chút giật thột như chim kinh hoàng cành cong. Cậu rón nhón nhén tiếp cận cửa ngõ, cởi hé một khe và nhìn ra bên ngoài.

Kết ngược ngay lập tức thấy Trần Kha Nghiêu, một vừa hai phải thay cho giầy và lao vào với 1 miếng băng dọn dẹp vệ sinh rộng lớn bên trên mặt mày.

Trong khi tức thời nhì người đều sở hữu bao nhiêu phần lúng túng.

“… Đã về rồi.” Nhung Dật trình bày.

Nói đoạn còn ko hóng Trần Kha Nghiêu tiếp điều, ngay lập tức ngừng hoạt động lại kiểu ầm.

.

Có lẽ là khoảng chừng rộng lớn nửa giờ đồng hồ sau, Trần Kha Nghiêu đùng một cái chạy cho tới gõ cửa ngõ.

“Đã ngủ chưa?” Anh đứng ở ngoài cửa ngõ hỏi: “Bây giờ với tiện nhằm tôi vô vào trình bày chút chuyện không?”

Nhung Dật vốn liếng đang được phía trên chóng phát âm tè thuyết ngay lập tức nhảy dậy, sửa quý phái ăn mặc quần áo rồi mới nhất đáp: “Ồ.”

Khi Trần Kha Nghiêu lao vào, anh vẫn đem theo đòi một cái ghế như phiên trước.

“Vừa rồi phụ thân tôi sắp tới đây à?” Anh một vừa hai phải ngồi xuống đã đi được trực tiếp vô vấn đề: “Ông ấy trình bày vật gì với cậu?”

Nói rằng anh tiếp tục rất rất yêu thương phu nhân của tớ.

“Trò chuyện thông thường,” Nhung Dật xoay đầu lại: “Anh chỉ mong muốn chất vấn tính năng này thôi ư?”

“Không, một vừa hai phải nãy tôi vô tình bắt gặp nên nhân tiện nói đến thôi,” Trần Kha Nghiêu nói: “Dù sao thì cho dù ông ấy trình bày gì cậu cũng chớ nhằm ý, ông ấy cứ vì vậy thực hiện cho tới tôi cũng thấy phiền toái.”

“Ồ,” Nhung Dật lại liếc anh một cái: “Vậy anh còn tồn tại việc gì không?”

“Ừm… Chuyện tối trong ngày hôm qua, cậu chớ nghĩ về là tôi dông dài,” Trần Kha Nghiêu nói: “Thật đi ra vô trường hợp cơ, cậu tấn công tay ko với những người tớ cũng ko cần việc vượt lên lý trí.”

“…”

Sao điều này nghe với khá thân quen tai, dường như tối trong ngày hôm qua công an tiếp tục trình bày với Trần Kha Nghiêu.

“Nếu bắt gặp cần chuyện này, cứ vờ vịt ngủ chuồn, sau khoản thời gian hắn tách chuồn thì gọi công an cũng ko muộn,” Trần Kha Nghiêu nói: “Nếu trong ngày hôm qua ko cần đúng khi tôi thức dậy và nghe thấy tiếng động, tôi cũng không đủ can đảm nghĩ về về những gì tiếp tục xẩy ra nữa.”

Chẳng biết vì thế sao đùng một cái Nhung Dật với chút xấu xí hổ.

Ánh đôi mắt cậu nhẹ nhõm hòn đảo một vòng, cúi đầu: “Ừm, phiên sau tôi tiếp tục để ý.”

Có lẽ bị tác động vị sự thay cho thay đổi thái phỏng vượt lên rõ nét của cậu, Trần Kha Nghiêu cũng trở thành cứng đờ. Sau Khi anh ngắc ngứ và trình bày điều gì cơ về sự để ý an toàn và đáng tin cậy, rốt cuộc cũng vẫn tùy tiện trình bày.

“Trong tình huống với ai cơ bị giết thịt ở phía trên, tiếp tục rất rất khó khăn nhằm tôi mang đến mướn căn chống này.”

“…” Nhung Dật ngay lập tức trở thành giá thành lùng, góc nhìn nhìn anh cũng thay cho thay đổi.

“Vậy chớ với phiên sau nhé.” Trần Kha Nghiêu trả tay vò tóc: “Còn nữa, kiểu kia…”

Nhung Dật khó khăn chịu: “Làm gì?”

“Không cần cậu khá vô trách cứ nhiệm sao?” Trần Kha Nghiêu nói: “Hôm qua quýt cậu tiếp tục đồng ý thay cho băng gạc mang đến tôi.”

“…”

.

Xem thêm: lời bài hát sơn tùng m tp ấn nút nhớ... thả giấc mơ

Thoạt nhìn thì dường như chỗ bị thương của Trần Kha Nghiêu tiếp tục phục sinh ko tệ.

Anh tiếp tục mua sắm gạc nó tế, rất rất tiện nhằm băng bó lại. Sau Khi Nhung Dật che chở chỗ bị thương mang đến anh, cậu lại bất lực nhìn người này thản nhiên cởi ngăn kéo và ném rộng lớn nửa cuộn băng gạc sót lại vô cơ.

Nhung Dật cảm nhận thấy, ngược thực anh tớ đang được mong muốn khiêu chiến với ranh giới sau cùng của cậu.

Cậu xông cho tới cởi ngăn kéo lấy băng gạc đi ra, tiếp sau đó kéo Trần Kha Nghiêu cho tới ngăn tủ điểm anh chứa chấp vỏ hộp dung dịch, cởi tủ và chỉ vô vỏ hộp thuốc: “Anh với thấy tính năng này không?”

Trần Kha Nghiêu nhìn cái vỏ hộp một ít, sau này lại nhìn khuôn mặt mày của Nhung Dật một ít, rồi bất thần khẽ ‘chậc’ một giờ đồng hồ.

Nhưng thấy Nhung Dật nhíu ngươi, anh vẫn vô nằm trong thức thời, dữ thế chủ động nhận lấy miếng gạc vô tay Nhung Dật, cởi vỏ hộp dung dịch rồi bỏ vô.

“Như vậy ổn định rồi chứ?” anh trình bày.

Dáng vẻ ăm ắp vạn bất đắc dĩ Khi bị buộc cần hoàn thành xong trọng trách.

Chẳng trách cứ học viên của anh ý đều mến anh vì vậy, đứa trẻ con tinh nghịch đương nhiên tiếp tục mến người rộng lớn cũng nghịch tặc như bản thân.

.

Sau vài ba ngày hòa thuận tuy nhiên không tồn tại trường hợp hi hữu gì xẩy ra, Nhung Dật chính thức nghênh đón vào cuối tuần thứ nhất kể từ lúc trả cho tới nhà đất của Trần Kha Nghiêu.

Nhưng kỳ ngủ ngắn ngủn ngủi nhì ngày nay đã và đang được cậu bố trí ăm ắp, trong thời điểm tạm thời ko rảnh nhằm mời mọc Chu Lịch sắp tới đây thực hiện khách hàng.

Việc thứ nhất là trả những tư trang vẫn tồn tại ở điểm ở lúc đầu về phía trên. Lúc đầu Nhung Dật chỉ đem theo đòi một không nhiều ăn mặc quần áo, đem đến vào cuối tuần ngay lập tức thấy cho tới áo khoác bên ngoài cũng nặng nề dần dần lên, điều này khiến cho cậu khó khăn lòng tiêu thụ về mặt mày tư tưởng.

Bây giờ yếu tố kinh tế tài chính của cậu đang được bắt gặp rủi ro trầm trọng, ko nỡ mướn người vận trả, cậu đo lường và tính toán tối đa thì rất có thể xếp vô nhì kiểu vali, vì thế ý định đích thân thuộc đi ra trận.

Sau Khi kéo vali và thay đổi tàu năng lượng điện ngầm nhì phiên, cậu mới nhất nhìn thấy bản thân thiệt thơ ngây.

Trước phía trên Khi cởi tủ đi ra luôn luôn với xúc cảm không tồn tại ăn mặc quần áo nhằm đem, tuy nhiên giờ đây lại sở hữu xúc cảm nhiều vô tận cùng.

Khi cậu trở về quê hương đợt nữa với cái vali, Trần Kha Nghiêu một vừa hai phải mới nhất thức dậy. Thấy cậu mệt rũ rời thở nhiều năm, ôm vali đứng ở cửa ngõ, anh ngay lập tức cau mày: “Cậu dọn ra bên ngoài à?”

“Anh thiệt sự mong muốn tôi chuồn sao?” Nhung Dật kéo vali trở về phía chống.

Trần Kha Nghiêu theo đòi đàng sau cậu, bắt gặp cậu hóa học lô ăn mặc quần áo bên trên chóng tuy nhiên bản thân còn chưa kịp dọn dẹp, khẽ ‘uầy’ một giờ đồng hồ.

“Cậu trả vật dụng 1 mình ư, vì sao ko nhờ bè bạn hùn đỡ?”

“…Tôi nghĩ về là tiếp tục dễ dàng xử lý.” Nhung Dật bất lực.

“Vậy giờ việc trả mái ấm tiếp tục đoạn rồi sao?”

“Không,” Nhung Dật nhấp lên xuống đầu: “Có lẽ còn cần chạy nhì đợt nữa.”

Vừa trình bày, cậu một vừa hai phải đặt điều mông ngồi xuống: “Thật là phiền, hoặc là vứt chuồn. Tôi không thích động nữa.”

“Sao cậu không tìm kiếm tôi?” Trông Trần Kha Nghiêu dường như rất rất khó khăn hiểu: “Tôi tài xế trả cậu chuồn.”

Nhung Dật chớp đôi mắt nhì cái: “…Xe của anh ý sửa đoạn chưa?”

Nhìn khuôn mặt mày của cậu, Trần Kha Nghiêu mỉm cười: “Nhờ phúc của cậu.”

.

Trần Kha Nghiêu trình bày, lúc đầu anh nghĩ về nó chỉ bị Nhung Dật đá lõm một hố, ko ngờ rằng cửa ngõ xe pháo lại kêu liên tiếp xuyên suốt quãng đàng về ngày hôm cơ.

“Một cước này của cậu với khá lợi kinh hoàng cơ,” Anh nói: “Luyện nhiều một ít là với chi phí vật dụng rồi.”

Nghe rất khác mệnh danh, Nhung Dật xoay đầu chuồn nơi khác, không đủ can đảm đối lập, cũng ko lên tiếng

Có người trợ hùn và khí cụ vận trả, địa điểm vật dụng sót lại rất có thể trả chuồn ngay lập tức ngay lập tức. Sau Khi trở về quê hương, Nhung Dật tự dự không còn phiên này cho tới phiên không giống, vẫn dữ thế chủ động đi kiếm Trần Kha Nghiêu.

“Anh tiếp tục tốn từng nào chi phí nhằm sửa cửa ngõ xe?”

“Đắt lắm,” Trần Kha Nghiêu nói: “Cậu ko đền rồng nổi.”

“…”

“Không cần ngày mai cậu còn cần chuồn bồi thông thường người tớ à?” Trần Kha Nghiêu lại chất vấn.

“Hỏi anh không còn từng nào thì anh cứ trình bày chuồn.” Nhung Dật nổi giận: “Nhiều chuyện vì vậy làm những gì, sao anh biết tôi ko trả nổi?”

Trần Kha Nghiêu mỉm cười: “Đùa cậu cơ, doanh nghiệp lớn bảo đảm tiếp tục bồi thông thường mang đến tôi.”

“…”

“Tôi mong muốn ăn canh sườn vô bữa tối.” Trần Kha Nghiêu trình bày.

.

Trên thực tiễn, thực sự Nhung Dật thực sự ko đầy đủ kĩ năng.

Đặc biệt là sau khoản thời gian cậu thảo luận về số chi phí bồi thông thường ví dụ với những người trung gian trá vào trong ngày bữa sau. Cậu cảm nhận thấy rằng, thậm chí còn bản thân còn ko thể sớm trả chi phí mướn mái ấm mang đến Trần Kha Nghiêu.

Trên thực tiễn, bà công ty cũ của cậu thực sự rất tuyệt. Mặc cho dù khi xẩy ra chuyện bà ấy rất rất tức phẫn uất, tuy nhiên thời điểm hiện tại bà ấy tiếp tục điềm tĩnh lại, thấy cậu còn trẻ con tuy nhiên sinh sống một mình 1 mình cũng ko đơn giản dễ dàng gì. Bà cũng có thể có tuyệt hảo chất lượng với cậu sau khoản thời gian thân quen biết nhiều năm, vì thế số lượng sau cùng được thể hiện cũng tràn trề tình người.

Đáng tiếc, cho dù Nhung Dật với móc sạch sẽ khoản tiết kiệm ngân sách cũng vẫn ko đầy đủ.

Thói thân quen chi tiêu và sử dụng của cậu thực sự ko chất lượng lắm, còn cơ hội tiết kiệm ngân sách cả một bước. Kiếm chi phí rất nhiều tuy nhiên song chi tiêu cũng càng không hề thiếu.

Trở về mái ấm vô lo ngại, cậu tự dự không còn phiên này cho tới phiên không giống vẫn ko thủ thỉ này với Trần Kha Nghiêu.

Sau Khi ở công cộng trong vòng thời hạn này, cậu cũng phần nào là phân phát hình thành rằng Trần Kha Nghiêu còn ngông cuồng hơn hết bản thân. Lúc trước Lưu Nguyên cũng trình bày anh tớ không hề thiếu chi phí, mong muốn mang đến mướn căn chống này đơn giản nhằm ngăn phụ thân bản thân tuy nhiên thôi.

Nếu thực sự chất vấn anh rằng, liệu anh rất có thể gia hạn việc trả chi phí mướn mái ấm hay là không, có lẽ rằng anh tiếp tục đồng ý.

Nhưng tình người mới nhất là loại khó khăn đền rồng đáp nhất. Với quan hệ khó khăn xử thân thuộc nhì người chúng ta, thiệt ko tương thích nếu như cậu mong muốn băng qua số lượng giới hạn của tớ, trong cả Khi cậu đã nhận được được thật nhiều ân tình.

Nhưng chi phí ko tự động rơi kể từ bên trên trời xuống.

Cho nên rốt cuộc cậu cần làm thế nào mới nhất rất có thể thuận tiện băng qua cửa quan này?

.

.

Tác fake với lời:

Cha Trần: Con ko cần thiết lấp liếm giếm gì cả, tớ tiếp tục biết Tiểu Nhung ở với con cái là 1 trong những Omega

Nghiêu Nghiêu: Ba, chớ trình bày nhảm với những người không giống nữa!

Xem thêm: quần lót nam cao cấp

Cha Trần: Và thằng nhỏ nhắn là 1 trong những người đồng tính luyến ái.

Nghiêu Nghiêu: …

Nghiêu Nghiêu: Cái gì?